“Câu
chuyện này tôi nhận được từ một người bạn ở Malaysia gửi qua email.
Chuyện cũng bình thường thôi, nhưng tôi chợt xúc động vì đã có lúc tôi cư xử
giống như cô bé trong truyện. Tôi cũng mong câu chuyện rất thường này được đăng
để may ra cô con gái lớn của tôi, người hay bỏ nhà đi sau khi bị tôi mắng, có
thể đọc được”.
Tối hôm
đó Sue cãi nhau với mẹ, rồi không mang gì theo cô đùng đùng ra khỏi nhà. Trong
lúc đang lang thang trên đường phố, cô mới nhớ ra rằng mình chẳng có đồng bạc
nào trong túi, thậm chí không có đủ mấy xu để gọi điện về nhà.
Cùng lúc
đó cô đi qua một quán mì, mùi thơm bốc lên ngào ngạt làm cô chợt cảm thấy đói
ngấu. Cô thèm một tô mì lắm nhưng lại không có tiền!
Người
bán mì thấy cô đứng tần ngần trước quầy hàng bèn hỏi: “Này cô bé, cô có muốn ăn
một tô không?”
“Nhưng…
nhưng cháu không mang theo tiền…” – cô thẹn thùng trả lời.
“Được
rồi, tôi sẽ đãi cô – người bán nói – Vào đây, tôi nấu cho cô một tô mì”.
Mấy phút
sau ông chủ quán bưng tới cho cô một tô mì bốc khói. Ngồi ăn được mấy miếng,
Sue lại bật khóc.
“Có
chuyện gì vậy?” – ông ta hỏi.
“Không
có gì. Tại cháu cảm động quá!” – Sue vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt.
“Thậm
chí một người không quen ngoài đường còn cho cháu một tô mì, còn mẹ cháu, sau
khi cháu cự cãi đã đuổi cháu ra khỏi nhà. Chú là người lạ mà còn tỏ ra quan tâm
đến cháu, còn mẹ cháu… bả ác độc quá!” – cô bé nói với người bán mì…
Nghe Sue
nói, ông chủ quán thở dài:
“Này
cô bé, sao lại nghĩ như vậy? Hãy suy nghĩ lại đi. Tôi mới chỉ đãi cô có
một tô mì mà cô đã cảm động như vậy. Còn mẹ cô đã nuôi cô từ khi cô còn
nhỏ xíu, sao cô lại không biết ơn, mà lại còn dám cãi lời mẹ nữa?”
Sue giật
mình ngạc nhiên khi nghe điều đó.
“Tại sao
mình lại không nghĩ ra nhỉ? Một tô mì của người lạ mà mình cảm thấy mang
ơn, còn mẹ mình đã nuôi mình hàng bao năm qua mà thậm chí mình chưa bao giờ tỏ
ra quan tâm đến mẹ, dù chỉ một chút, mà chỉ vì một chuyện nhỏ mình lại cự cãi
với mẹ”.
Trên
đường về cô thầm nghĩ trong đầu những điều cô sẽ nói với mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi.
Con biết đó là lỗi của con, xin mẹ tha thứ cho con…”
Khi bước
lên thềm cửa, cô thấy mẹ đang mệt mỏi và lo lắng vì đã tìm kiếm cô khắp nơi.
Nhìn thấy Sue, mẹ cô nói:
“Sue,
vào nhà đi con. Chắc con đói bụng lắm rồi phải không? Cơm nước mẹ
nấu xong nãy giờ rồi, vào mà ăn ngay cho nóng…”
Không
thể kềm giữ được nữa, Sue òa khóc trong tay mẹ.
“Trong
cuộc sống, đôi khi chúng ta dễ cảm kích những hành động nhỏ mà một số người
chung quanh làm cho chúng ta, nhưng đối với những người thân thuộc, nhất là cha
mẹ, chúng ta lại xem sự hy sinh của họ là sự đương nhiên…”
Tình yêu và sự quan tâm lo lắng của cha mẹ là món quà quý giá nhất mà chúng ta
được tặng từ khi mới chào đời.
Cha mẹ mong đợi chúng ta trả công nuôi dưỡng, nhưng …
Liệu có bao giờ chúng ta biết quý trọng sự hy sinh vô điều kiện này của cha mẹ chúng ta chưa?
Nguồn: dacnhantam.com.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét