Câu Chuyện Của Kyle
Một ngày nọ, khi tôi là
học sinh năm nhất của trường Trung học phổ thông, tôi nhìn thấy một bạn trong
lớp mình đang đi bộ từ trường về nhà. Tên của cậu ta là Kyle, bạn ấy có vẻ như
đang bê hết những cuốn sách của mình. Tôi nghĩ “Tại sao lại có người mang hết
sách về nhà vào ngày thứ 6? Cậu ta thực sự là một con mọt sách” (chú thích: học
sinh nước ngoài thường để sách vở lại trường sau giờ học nếu không có bài tập
về nhà).
Còn tôi đã có một kế
hoạch dành cho những ngày cuối tuần (những bữa tiệc và một trận đá bóng với
những người bạn vào chiều mai), vậy nên tôi nhún vai và đi tiếp. Khi tôi tiếp
tục đi, tôi thấy một đám nhóc chạy về phía bạn. Chúng đâm thẳng vào cậu ấy làm
tất cả những cuốn sách rơi ra khỏi vai và khiến cậu ấy vấp ngã. Cặp kính cậu ấy
văng đi. Cậu ấy nhìn lên và tôi thấy một nỗi buồn khủng khiếp trong đôi mắt cậu
ta.
Trái tim tôi chợt đau
nhói, vậy nên tôi tiến lại gần, và khi cậu ấy bò tìm mắt kính, tôi thấy nước
mắt trong đôi mắt cậu. Khi tôi đưa cậu ta cặp kính, tôi nói: “những đứa trẻ đó
là kẻ tồi tệ. Chúng nên học cách sống thực sự.” Kyle nhìn tôi và nói: “Hey, cám
ơn bạn!”. Trên khuôn mặt Kyle xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, đó là một trong
những nụ cười thể hiện lòng biết ơn thực sự.
Tôi giúp Kyle nhặt những
cuốn sách và hỏi cậu ta ở đâu và hóa ra, Kyle sống gần nhà tôi, nên tôi hỏi
Kyle tại sao tôi chưa bao giời thấy cậu trước đây. Kyle nói cậu ấy theo học
trường tư từ trước đến nay. Tôi chưa bao giờ đi chơi cùng với người bạn nào học
trường tư trước đây cả, nhưng chúng tôi nói chuyện suốt đường về và tôi giúp
cậu ấy mang những cuốn sách.
Kyle hóa ra là một đứa
trẻ khá tuyệt. Tôi hỏi xem cậu ấy có muốn chơi đá bóng với tôi và các bạn vào
thứ Bảy không thì Kyle đồng ý.
Chúng tôi cùng nhau đi
chơi suốt cuối tuần và càng hiểu về Kyle tôi càng yêu mến bạn ấy và những người
bạn cũng vậy. Sáng thứ hai, Kyle lại mang theo một chồng sách lớn. Tôi dừng cậu
ấy lại và nói: “Anh bạn, bạn thực sự đang lên cơ bắp với việc bê chồng sách này
hàng ngày đấy!”. Cậu ấy chỉ cười và để tôi giúp mang một nửa chồng sách.
Qua 4 năm học tiếp theo,
Kyle và tôi trở thành những người bạn tốt. Khi chúng tôi học năm cuối, chúng
tôi bắt đầu nghĩ về Đại học. Kyle quyết định chọn trường Georgetown và tôi sẽ
vào Duke. Tôi biết rằng chúng tôi sẽ luôn là bạn và khoảng cách địa lý không
phải là vấn đề. Kyle sẽ trở thành bác sĩ, và tôi sẽ làm kinh doanh dựa vào học
bổng về đá bóng.
Kyle là thủ khoa của lớp
tôi, tôi đã luôn trêu cậu ấy là mọt sách suốt. Cậu ấy phải chuẩn bị một bài nói
cho ngày lễ tốt nghiệp. Tôi rất vui vì tôi không phải đứng trên bục và nói.
Vào ngày tốt nghiệp, tôi
thấy Kyle, cậu ấy rất tuyệt. Cậu ấy là một trong những người thực sự nổi bật
trong suốt thời gian học ở trường phổ thông và cậu ấy trong rất tuyệt với cặp
kính cận. Kyle có nhiều cuộc hẹn hò hơn tôi và tất cả những cô gái trong đều
yêu cậu ấy! Ôi, đôi khi tôi thấy ghen tị. Hôm nay là một trong những ngày trọng
đại. Tôi có thể thấy Kyle hồi hộp về bài phát biểu của mình nên tôi vỗ vai cậu
ấy và nói “này, chàng trai, bạn sẽ rất tuyệt!”. Kyle nhìn tôi với một ánh mắt
thực sự biết ơn và cười: “Cám ơn”.
Khi cậu ấy bắt đầu bài
diễn văn của mình, cậu ấy đằng hắng và bắt đầu: “Tốt nghiệp là một khoảng thời
gian để cảm ơn những người đã giúp bạn vượt qua những năm tháng khó khăn. Cha
mẹ, thầy cô, anh chị em, cũng có thể là một người huấn luyện viên – nhưng hầu
hết là những người bạn của bạn. Tôi ở đây để nói với tất cả các bạn rằng trở
thành một người bạn với ai đó là một món quà tuyệt vời nhất mà bạn có thể tặng
họ. Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện.” Tôi nhìn người bạn của mình mà không thể
tin nổi khi cậu ấy kể lại câu chuyện về ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Cậu ấy đã dự định tự sát vào ngày cuối tuần. Kyle nói về cách cậu ấy dọn sạch
tủ đồ của mình ở trường để mẹ cậu ấy không phải làm điều đó sau khi cậu ấy mất.
Cậu ấy nhìn tôi chăm chú và trao cho tôi một nụ cười: “Tôi thật sự rất cảm
kích, tôi đã được cứu sống. Bạn của tôi đã cứu tôi theo cách không thể tả
được.”
Tôi nghe những tiếng thở
gấp qua đám đông khi chàng trai đẹp trai, nổi tiếng kể với chúng tôi về khoảnh
khắc yếu mềm nhất của cậu. Tôi thấy cha mẹ cậu nhìn tôi và cười với một nụ cười
biết ơn. Đến lúc đó tôi mới nhận ra được sự sâu sắc của điều mình làm.
Đừng bao giờ đánh giá
thấp sức mạnh trong hành động của bạn. Chỉ với một cử chỉ nhỏ, bạn có thể thay
đổi cả cuộc sống một người.
nguồn : Trường doanh nhân đắc nhân tâm
nguồn : Trường doanh nhân đắc nhân tâm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét